| 
                     'Bất động sản từ rồng biến thành rắn' 
                                     'Bất động sản từ rồng biến thành rắn'
                                
                                
                                    Mất cả thập kỷ để hóa rồng, bất động
 sản Việt Nam biến thành rắn chỉ trong một năm và nhiều đại gia rồi sẽ 
trắng tay, theo Phó chủ tịch Hiệp hội bất động sản TP HCM Nguyễn Văn 
Đực.                                 
                                                                
                                    
	Ông Đực chia sẻ góc nhìn của mình về thực trạng thị trường bất động sản
 Việt Nam hiện nay, khi nhiều doanh nghiệp lần lượt khai tử, tài sản rơi
 vào tay đối thủ đến từ nước ngoài. Ông hiện là Phó tổng giám đốc Công 
ty Địa ốc Đất Lành. 
				  | 
		 | 
				Ông Nguyễn Văn Đực - Phó tổng giám đốc Công ty Địa ốc Đất Lành. | 
		 
 
	- Theo ông, thị trường bất động sản sẽ còn “đen tối” đến cỡ nào? 
	- Thị trường bất động sản phát triển từ rắn thành rồng trong khoảng 11 
năm, nhưng từ rồng trở thành rắn chỉ trong một năm, loay hoay từ nay đến
 cuối năm, nhiều đại gia không còn gì. Sẽ xuất hiện nhiều hơn nữa các vụ
 lừa đảo, chụp giật… Biết bao dự án dang
 dở lên đến hàng triệu tỷ đồng coi như mất trắng, biết bao giờ ra được 
sản phẩm. Người ta đua nhau bán dự án, bán cả doanh nghiệp để tháo chạy 
khỏi thị trường. 
	Một thời gian dài lãi rất lớn và rất 
nhanh làm nhiều chủ doanh nghiệp mất cảnh giác, đua nhau phiêu lưu, mở 
nhiều dự án, phân khúc khác nhau trên nhiều mặt trận, hy vọng đất nước 
phát triển nóng, tiền nước ngoài đổ vào sẽ tạo ra lợi nhuận khủng. 
	Nhưng khi kinh tế chựng lại, lãi suất 
cao, lạm phát cao, đầu tư công sai, Nhà nước ưu tiên cứu những “quả đấm 
thép” là tập đoàn nhà nước… thì sản phẩm không bán được. 
	Tiêu thụ không có mà phải móc tiền trả 
lãi ngân hàng, phải vay nóng ngoài xã hội, cạn kiệt tiền mặt suốt hai, 
ba năm rồi, đến mức không đủ tiền để bồi thường khách hàng khi có yêu 
cầu huỷ hợp đồng, phạt do chậm giao nhà. Sức doanh nghiệp lịm dần, chờ 
chết hoặc bỏ chạy trước khi chết. Hoặc
 lừa đảo, bán một nơi cho hai, ba người, mặc nợ nần để lại, trong đó có 
nợ thi công, nợ ngân hàng, nợ người dân… Lỗi chính là ở doanh nghiệp, 
nhưng có phần không nhỏ do chính sách vĩ mô, đưa đến doanh nghiệp mất 
dần khả năng chi trả. 
	- Doanh nghiệp trong nước khó khăn,
 phải bán dự án với giá rẻ, còn khối ngoại vẫn âm thầm thâu tóm với các 
thương vụ lên đến hàng chục triệu USD. Ông nghĩ sao về làn sóng săn tài sản rẻ tại Việt Nam? 
	- Khi ngành bất động sản non trẻ sụp 
đổ, tài sản sẽ thuộc về ngân hàng hoặc bán cho nước ngoài, một cuộc 
“thay áo” hoàn toàn mới. Người nước ngoài trở thành ông chủ của những dự
 án nội, doanh nhân quay về làm thuê cho những ông chủ ngoại ngay tại dự
 án của mình.  
	Nông sản, thuỷ hải sản, lâm sản, thức ăn gia súc… đều có tình trạng bị nước ngoài thâu tóm. Trong
 những thương vụ mua bán, chúng ta đang bị thiệt đơn thiệt kép, bị đẩy 
giá xuống thấp hơn giá trị thực rất nhiều. Họ chỉ cần nuôi một thời gian
 ngắn rồi bán lại với giá gấp nhiều lần, người dân mình gánh chịu hết 
thiệt thòi. Thật quá đau thương. 
Ấy là chưa kể những ông chủ nước ngoài ẩn danh, sau các thương vụ mua 
bán ấy, sử dụng dòng tiền không thể kiểm soát được. 
	- Ông suy nghĩ gì khi thấy nhiều bạn bè doanh nhân ngã gục? 
	- Đau xót khi thấy một thế hệ doanh 
nhân non trẻ đầy nhiệt huyết, tạo dựng được tài sản, góp phần vận hành 
đất nước trong một thời gian dài bỗng chốc sụp đổ. Bạn bè có người phải 
trốn tránh, tù đày… Liệu khối 
doanh nhân có tồn tại nổi hay không? Nếu tài sản cứ từ từ ra đi, một 
ngày cũng tới phiên mình, phải buông tay khi đã trải qua chinh chiến dài
 ngày, chấp nhận bán mình vì sức tàn lực kiệt, không cạnh tranh nổi với 
những tài phiệt mới. 
	Đất Lành cách đây hai năm cũng bon chen
 đầu tư cao ốc văn phòng, giờ phải bán rồi. Bản thân tôi cũng đã phải 
bán một căn nhà tài sản của cá nhân, mạnh dạn cắt núm ruột của mình để 
tồn tại, không còn cách nào khác. Mỗi
 người một cảnh, nhiều đại gia bất động sản khá tên tuổi cũng đi vào 
chung cư ở, mà thực chất không biết căn hộ ấy có phải của ông ta không 
nữa. Như thế còn hơn phải lừa đảo, phạm pháp. 
	Nhưng không phải lúc nào tài sản cũng 
bán được, dự án bồi thường dở dang, xây dựng dở dang bán không ai mua, 
lúc ấy thì điên đầu. Trong hội thảo “Gặp bão và vượt bão”, tôi đã đưa ra
 kế sách “Tẩu thế nào để tránh tổn hại”. Làm
 sao doanh nhân Việt Nam có thể chống đỡ lại doanh nhân nước ngoài, giới
 tài phiệt lớn? Sau cơn sóng thần, không ai không thiệt hại, kể cả người
 dân. Điều tôi lo nhất là doanh nhân không gượng dậy nổi sau cơn hồng 
thuỷ này. 
	Dù biết cái chết đang lừng lững đến, 
các doanh nghiệp vẫn giấu bệnh, giấu tài sản thực. Nhiều doanh nghiệp âm
 vốn, vốn thực chỉ còn 10 – 20%, như vậy, 80 – 90% là tiền người khác, 
nhưng lại được cộng vô tài sản thực. Âm vốn rất lớn không có cách chi 
trả, cắn răng mà tồn tại, nhiều người trong héo ngoài tươi, trông chờ 
vào một phép mầu nào đó có thể thay đổi cục diện. 
	Nhưng thực sự theo tôi, sẽ chẳng có 
thay đổi gì lớn. Với kiểu chính sách giải quyết không tới nơi tới chốn, 
chậm ban hành, rề rà việc triển khai thực hiện thế này, nhiều doanh 
nghiệp sẽ phải từ bỏ cuộc chơi. Người
 dân và doanh nghiệp đã tạo sức ép rất lớn để thay đổi nhận thức của các
 cấp quản lý, nhưng khi ra được một chính sách thì đến tay doanh nghiệp 
cũng quá trễ, doanh nghiệp trở tay không kịp, đuối dần. 
	- Ông từng bức xúc phát biểu về hai
 kẻ thù chính vắt kiệt đất nước là lãng phí và tham nhũng, cùng nỗi lo 
phụ thuộc công nghệ lạc hậu của Trung Quốc. Tại sao ông  nghĩ như vậy? 
	- Lãng phí và tham nhũng là hai vòi 
bạch tuộc cấu kết rút hết sức sống, tiềm lực đất nước. Trong khi chúng 
ta cần tiết kiệm từng đồng, thì những con đường lẽ ra chỉ 1.000 tỷ đồng,
 đã phải bỏ ra 2.000 tỷ đồng.  
	Mỗi dự án được duyệt phải qua bảy bước,
 mất không dưới ba năm, bình thường phải sáu năm. Tôi đã từng có công 
văn mời các vị lãnh đạo đương chức tham gia cuộc thi với đề bài: “Làm 
thế nào hoàn tất hồ sơ dưới hai năm?”. 
	Bản thân quan chức không làm được thì 
làm sao doanh nhân làm được. Chỉ tính sơ một dự án đầu tư khoảng 100 tỷ 
đồng, sau sáu năm trả lãi mà không làm ra đồng nào, hỏi sao giá thành 
không cao? Ấy là chưa kể tiền lo 
thủ tục, tiền lobby. Cửa nào cũng phải có tiền. Tiền ở đâu mà ra? Phải 
tính vô giá thành để giải chi chứ. Nhà nước và người dân mua nhà đòi hỏi
 doanh nghiệp phải giảm giá bán; doanh nghiệp bất động sản chúng tôi đòi
 hỏi Nhà nước phải giảm thủ tục. Bởi thủ tục nhiều càng dễ nhũng nhiễu, 
tham nhũng. 
	Còn mối lo công nghệ lạc hậu là có đến 
80 – 90% công trình nhà nước do nhà thầu Trung Quốc thực hiện. Họ trúng 
thầu nhờ đưa ra giá rẻ nhất nhưng nhiều công nghệ lạc hậu cũ kỹ, hao tốn
 nguyên liệu. 
	- Điều gì giúp ông vượt qua những khó khăn hiện nay? 
	- Tình yêu với quê hương, với dân tộc đã khiến tôi luôn suy nghĩ làm 
sao sống có ích cho quê hương trong phạm vi năng lực và nghề nghiệp của 
mình. Đau đáu về nhà ở cho người dân bình thường nhất, tôi nỗ lực tìm 
cho ra những sản phẩm vừa với túi tiền người dân, nhất là dân nhập cư. 
	Xuất thân là một kỹ sư, từng phải ngủ nhờ ở hành lang ký túc xá sinh 
viên, một thời gian rất dài phải ở nhà thuê, đến 49 tuổi mới có căn nhà 
đầu tiên, tôi hiểu hơn ai hết nỗi khát khao về nhà ở của người nhập cư 
khi sống ở TP HCM. 
	Đấu tranh làm bằng được căn hộ nhỏ cho những cặp vợ chồng trẻ, tôi đã 
từng bị phê phán gay gắt là “căn hộ hộp diêm”, “đi lùi lại đô thị hoá”, 
“ổ chuột trên tầng cao”… nhưng thực sự nó đã trở thành căn nhà hạnh phúc
 cho nhiều người. 
	“Rác” của người giàu có khi là thiên đường với người nghèo. Ước mơ 
không thể cao hơn so với hoàn cảnh, ý tưởng đó đã khiến tôi luôn vận 
động, và cho ra đời những căn hộ nhỏ được thị trường chấp nhận, bán được
 trên 90%, và thực tế đã giao nhà 70%. 
	Tôi rất tri ân những người dân đã tín nhiệm mua sản phẩm trong điều 
kiện chủ đầu tư quá khó khăn, không hoàn thành nổi dự án để bàn giao một
 cách hoàn thiện. Chấp nhận vào ở khi chưa có thang máy, phải đi thang 
bộ, sống chung với tiếng ồn, khói bụi, thiếu điện, nước… 
	Sự đồng cảm với khó khăn của nhà kinh doanh, không ai thưa kiện khiến 
tôi vô cùng cảm động. Nhờ sự tha thứ của người dân, chúng tôi đã cập bến
 được, giao nhà từng bước cho dân… 
	Nhưng còn nhiều doanh nghiệp đang lênh đênh ngoài biển với cột buồm đã 
gãy... Hàng trăm hàng ngàn chiếc tàu không cập bến được ấy có khi thành 
tàu ma, nguy hiểm cho an sinh xã hội. 
	- Nói thẳng nói thật, ông có sợ mất lòng, mất chức, mất luôn cả doanh nghiệp? 
	- Tôi sống thật lòng. Phê phán với tinh thần tích cực, xây dựng, và mở 
ra những hướng nhìn khác, mỗi lần có ý kiến, tôi đều nghĩ đến người dân 
bằng tấm lòng của người trí thức, không đánh bóng cho công ty. 
	Bạn bè thân cũng lo lắng khi tôi nói những điều nghịch nhĩ có thể gây 
hại cho Đất Lành, nhưng thời gian qua, những người lãnh đạo bị tôi phê 
bình rất dữ có thể “giận thì giận, mà thương càng thương”, có lẽ họ tin 
tôi chân thành, không trục lợi, không nịnh hót. 
	TheoSài Gòn Tiếp Th  
  
 
      
                 |